10.000 năm trước Công nguyên, con người bước vào thời đại đồ đá (Stone Age). Các nền văn minh ra đời. Trải qua thời gian dài đằng đẵng, con người cuối cùng cũng đã vươn đến thời đại của trí tuệ nhân tạo, của những con rô bốt (Synthetic Age) - năm 2230 sau CN, 15 kỷ nguyên đã trôi qua, 14 nền văn minh khác nhau lần lượt xuất hiện.
Mặt quản lý của EE2 có khá nhiều tính năng mới: nào là lập kế hoạch tác chiến cùng máy (một điểm khá “độc” chưa từng có trong dạng game RTS), hay khai thác tài nguyên khá tiện: chỉ việc “click” vào biểu tượng tài nguyên tương ứng với số nông dân có sẵn (thay cho việc phải đích thân phân bố) và bạn có thể giám sát được số lượng phu đang dùng cho mỗi tài nguyên; hoặc chế độ ngoại giao (Diplomacy) trông khá hơn. Bạn có thể điều đình với đối phương bằng cách cống nạp đất, tài nguyên và đơn vị quân... Nhưng các tính năng đó chưa thật sự hoàn chỉnh trong cách sử dụng. Bạn có khi nào cảm thấy thoải mái khi “è lưng” cống nạp cho máy mọi thứ, trong khi mình không thể ra lệnh cho máy làm ngược lại? Đó là “mặt trái” của Diplomacy, nó chỉ có một chiều. Có thật là tiện trong việc khai thác tài nguyên bằng hệ thống quản lý mới không, khi bạn chẳng biết các “thần dân” của mình đang ở đâu: lãnh thổ của phe ta hay phe địch? Và thường thì có rất nhiều việc xảy ra liên tục, đủ để bạn bận rộn, nên không còn đâu thời gian để quan tâm đến việc sử dụng hệ thống quản lý trung gian này. Nó chỉ tiện lợi trong việc quản lý vi mô tập trung một chỗ (một thành phố chẳng hạn), nhưng không thích hợp cho việc quản lý vĩ mô trải rộng (nhiều thành phố cùng lúc). Vì vậy, trở về với cách thức quản lý nguyên thủy (trực tiếp điều hành) vẫn luôn được người chơi chọn lựa.
Có khá nhiều mức lựa chọn thử thách trước khi bắt đầu một màn chơi là điều thường thấy ở dòng game Empire Earth. Chế độ Normal “phù hợp” với đa số người chơi. Tuy máy xây dựng khá nhanh, nhưng bạn có thể đương đầu được; thậm chí nhiều lúc còn làm nó “trở tay” không kịp. Có điều đáng phàn nàn trong chế độ này là chúng ít tấn công dồn dập. Và nếu muốn được thử thách tột bậc, hãy thử nâng lên một mức (Hard). Bạn sẽ thấy “choáng” ngay lập tức. Máy xây cực kỳ lẹ, gây sát thương gấp đôi trong các trận giao tranh (ngược lại với bạn). Thật ra, trong chế độ này máy chơi “cheat”. Bởi ngay chính lúc chọn độ khó, game cũng đã “thú nhận” là mình... gian lận! Có lẽ chế độ này chỉ thích hợp cho những ai có bàn tay biết “múa” trên bàn phím thì mới có cơ may giành phần thắng.
Còn sự thử thách trong ba chiến dịch dành cho phần chơi đơn: Triều Tiên, Đức và Mỹ thì sao? Độ khó của game giảm dần theo thời kỳ. Càng “cổ xưa” (Triều Tiên) thì “uýnh nhau” càng khó. “Căng” nhất của chiến dịch này là màn 6 (Unlikely Allies), hầu như máy tấn công liên tục và “ép” người chơi một cách quá đáng! Trong khi chuyển qua thời hiện đại (Mỹ), thì quá khó để bạn có thể... thua. Vâng, ở thời đại của súng ống, thật dễ dàng “xơi tái” máy vì “quân ta” hỏa lực cực mạnh. Trong chiến dịch này hầu như không có màn nào thử thách được người cả. Riêng phần chơi của phe Đức khá hay vì có nội dung lẫn bố cục chặt chẽ, mạch lạc, hay hơn hai phần còn lại. Khó nhất của phe này là màn 7 (Resisting Napoleon). Và thật ngẫu nhiên “không hẹn mà gặp”, một phần nội dung của phe Đức lại rơi vào tầm thế kỷ 19, một giai đoạn đang trở thành tâm điểm “nóng” của không ít trò chơi hiện nay.
Các trận giao tranh trong game sẽ trở nên nhàm chán hơn bao giờ hết, nếu như máy chỉ biết có một kiểu đánh duy nhất. Thật may cho EE2 là AI của nó khá tốt. Máy biết cách khai thác các “lỗ hổng” phòng ngự của người chơi, trừng phạt họ bằng những trận đánh bất ngờ và áp đảo, và khi bạn đã “vá” lại những sơ suất của mình thì máy sẽ tìm qua các điểm yếu khác, rất linh động. Tuy vậy, AI đôi lúc vẫn mắc phải những lỗi sơ đẳng thường thấy như nhiều lúc ngớ ngẩn đứng yên không tự xây dựng phần kế tiếp, hay không đánh trả khi đối phương gần kề mình, hoặc lúc bị kẹt cứ lay hoay không biết tìm đường khác mà đi (thường gặp).
-Cấu hình:
System: Pentium 4 1.5 or equivalent
RAM: 256 MB
Video Memory: 64 MB
Hard Drive Space: 1500 MB